Tiểu sử

Chào mọi người! Mình là một người phụ nữ bình thường với một gia đình nhỏ gồm một ông chồng và ba đứa con. Công việc hiện tại của mình là dạy học và chữa lành. Công việc này đến với mình một cách tình cờ không chủ định, mà giờ sau thời gian trải nghiệm mình suy nghĩ kỹ lại mọi việc chắc cũng đã có sự sắp đặt từ trước hay nói cách khác là thiết kế cuộc đời của mình nó vốn đã như vậy.


Từ nhỏ mình là đứa khỏe mạnh, rất ít khi ốm vặt. Mãi đến năm 22t mình bị đau bụng dưới, sờ vào cảm nhận được cả 1 khối to chèn ép vào bàng quang, làm mình thường bị trướng bụng. Mình tưởng là bị viêm nhiễm đường tiểu gì đấy nhưng khi đi siêu âm bác sĩ (bs) bảo là mình có khối u khá to ở cả 2 bên buồng trứng - gọi là u lạc nội mạc tử cung. Với tây y thì chả có biện pháp nào khác ngoài mổ bỏ. Thế là đặt lịch phẫu thuật với tâm trạng cũng hơi lo lắng nhưng ko nghĩ là nó ảnh hưởng khủng khiếp tới toàn bộ cuộc sống của mình sau này.


Trong phòng phẫu thuật, bs phải tiến hành mổ hở vì khối u khá to và phải cắt bỏ luôn cả buồng trứng bên trái, còn phải thì cũng bị bóc tách những khối u nhỏ. Ca phẫu thuật thành công nhưng mình.... không còn nguyên vẹn như trước. Mình là một người mạnh mẽ, cơ bản là thế vì vốn đã phải tự lập từ rất sớm. Buồn 1 chút rồi thôi, lại tiếp tục làm việc và học hành. Nhưng một năm sau, khối u lại tiếp tục phát triển ở buồng trứng còn lại. Bs tư vấn cho mình, với câu hỏi đầu tiên là mình đã có người yêu chưa? Liệu có thể cưới ngay luôn hay không vì mình chỉ còn đúng 3 tháng - nếu lần này mổ nữa thì khả năng vô sinh gần như chắc chắn. Mình lúc ấy chỉ 23t, sự nghiệp, học hành còn đang dang dở nhưng trong đầu thật sự chả nghĩ được thêm gì, đúng là thiết kế này quá nghiệt ngã! Sau đó, mình phải bàn ngay với người yêu cũng là chồng hiện tại rằng mình rất yêu trẻ con và nếu còn chút cơ hội mình sẽ nắm bắt bằng mọi cách. Thế là đám cưới diễn ra sau đó 1 tháng và may mắn mình có con ngay .


Nỗi ám ảnh về bệnh

Căn bệnh này, tây y không có thuốc chữa và sẽ luôn đeo bám. Khối u phát triển một cách quái thai. Nó sống theo chu kỳ kinh nguyệt của phụ nữ, nếu bạn mang thai, trong vòng 9 tháng đó không được nuôi dưỡng khối u sẽ ngừng phát triển, dần sẽ tự nhỏ lại. Sau khi bạn sinh xong, tới kỳ kinh nguyệt thì nó lại tiếp tục được sinh sôi. Tây y chỉ có 1 biện pháp duy nhất là mổ nhưng mổ xong lại tái tiếp thì đúng thật vòng luẩn quẩn. Mình đã sinh 3 đứa con rồi, không thể cứ sinh hoài như thế, chưa nói vấn đề kinh tế mà sức khỏe mình cũng không cho phép. Thế là mình chuyển sang uống thuốc Bắc theo lời giới thiệu của chị. Cũng thấy có kết quả, khối u tạm thời không phát triển tiếp nhưng tương lai thế nào mình không chắc chắn.

Sau đó, vì cơ thể vốn dĩ đã yếu, mình mắc thêm 1 căn bệnh khác đó là bệnh viêm mũi dị ứng. Một bệnh mà theo kiến thức y học nhỏ nhoi mình biết là tây y cũng không chữa dứt điểm hoàn toàn. Mình mất niềm tin vào thuốc vì bản thân từ nhỏ dị ứng kháng sinh rất nhiều. Bệnh nhẹ mà uống thuốc vào thì vật vã ra . Cho nên mình cứ âm thầm chịu đựng, sáng nào ngủ dậy, nước mũi cũng chảy liên tục, tới trưa thì ngưng được một chút. Tối thì tịt hoàn toàn 1 bên mũi phải, có khi cả 2 bên. Phải kê gối cao gần như ngồi thì mới có thể thở được chút chứ không phải thở bình thường. Nhớ lại khoảng thời gian đi Đà Lạt cùng gia đình, trên đó không khí lạnh và loãng. Hai mũi mình tắt hoàn toàn, buộc phải thở bằng miệng. Còn lúc trái mùa hay trời mưa thì mắt ngứa, cả mũi đều tịt, có lúc còn bị mất hoàn toàn khứu giác. . Khoảng thời gian khủng khiếp!


Hành trình tìm đến việc chữa lành

Mình quyết định nâng cao sức khỏe và tìm một phương pháp nào đó giúp mình chữa dứt hoặc ít ra cũng cầm chừng những căn bệnh ở trên, mà không phải mổ xẻ hay dùng thuốc. Đầu tiên mình học yoga, sau 2 năm vật lộn mình ngừng. Mình không nói là yoga không tốt, chỉ là bản thân mình cảm thấy chán. Sau đó mình học thiền định (mình không tiện nói môn phái mình theo học). Đó giờ mình luôn là đứa có quyết tâm cao, đã quyết là làm tới cùng. Mình thiền mỗi ngày theo đúng hướng dẫn. Mỗi ngày tăng dần từ 30’ tới gần 2 tiếng. Sau đó mình phát hiện mình thiền mà tâm mình quá động. Mình quá nhạy cảm đến không gian xung quanh: tiếng chó sủa, tiếng xe chạy, nhà hàng xóm,… ngay cả tiếng con mình làm ồn, mình cũng dễ dàng nổi điên lên. Cảm thấy cả thế giới này thật là phiền phức, sao tất cả không yên lặng cho mình nhờ nhỉ. Chợt một ngày mình tỉnh lại đó là khi mình nhập viện do trúng thực, buộc phải bỏ thiền, mình bắt đầu suy nghĩ. Thiền giúp cho tâm an nhưng sao chẳng hiệu quả với mình, thế này riết chắc không hết bệnh mà còn điên hơn. Và mình quyết định dừng, bỏ hết tất cả, tìm một phương pháp khác. Chắc chắn có, nếu mình đủ quyết tâm.

Qua lời giới thiệu của chị ruột, mình bắt đầu biết đến thầy mình hiện tại. Lúc đầu, mình chỉ tập trung vào chữa thân bệnh nên đăng ký khóa học Hand. Nhưng lúc đấy khóa này đang học dở dang, thầy giới thiệu mình sang học lớp Timeline trước (Hành trình học Timeline đúng là khoảng thời gian rèn luyện ý chí và sự buông bỏ khó khăn nhất của bản thân. Mình có chia sẻ bên phần Timeline trong mục Các buổi học). Trong quá trình học, thầy phát hiện mình là một Key person. À, thiệt ra lúc đó mình nghe để vậy thôi chớ chả hiểu cái gì đâu, mà không dám hỏi lại, tại sợ bị chửi dốt. Sau này trong thời gian học Hand, thầy lại nhắn tiếp bảo rằng mình là healer. Và là một healer đầu thai vất vả nhất trong số healers thầy tìm được hiện nay. Lúc đó, cũng nghe để vậy lần nữa, chứ thật chưa hình dung rõ là làm gì. Chỉ cảm giác may mắn là ít ra mình không đồng bóng. Vì hồi trước mình rất hay xem bói và ông thầy tử vi nào cũng phán mình có số làm thầy. Làm mình hoảng quá chừng, tưởng tượng cảnh cầm bộ bài ra xem chắc ông chồng bế ra khỏi nhà.

Rồi mình cứ học, cho đến một ngày mình phát hiện mình thở bình thường hồi nào cũng chẳng biết. Bệnh viêm mũi dị ứng mất tiêu mà khối u ở buồng trứng cũng chả phát triển.

Đặc biệt cái mình trước giờ không quan tâm nhất là về tâm. Mình chỉ chú ý vào thân là chính. Nhưng sau quá trình học timeline mình vỡ ra rất nhiều thứ. Từ đó, khiến hệ tư tưởng mình thay đổi nên cách nhìn cuộc sống, thái độ, cách ứng xử ....của bản thân cũng thay đổi theo hướng tích cực. Bắt đầu có chiều sâu, bao quát hơn mà đó chính là nhân tố quyết định, giúp ta kết nối, thấu hiểu, yêu thương bản thân . Cũng như, khiến các mối quan hệ tiêu cực, căng thẳng với người thân ở hiện tại được cải thiện. Thì ra quá trình thiền đã giúp mình chữa tâm . Trong khi từ đầu mục đích mình chỉ chú trọng vào thân.

Thế là, dòng đời cứ đưa đẩy cho tới việc dạy học và chữa lành hiện tại !