Bài học yêu thương bản thân

Nghe thì đơn giản nhưng chưa bao giờ là bài học dễ dàng. Đó là bài học mà tôi cũng phải đang học. Các học sinh, các cá nhân tôi đỡ đa phần đều vướng phải. Đầu tiên, để có thể yêu thương phải học cách chấp nhận và tôn trọng cảm xúc của chính bản thân mình. Cho dù, thứ cảm xúc ấy nếu dùng lý trí phân tích thì nó quá thật là vô lý, nó chỉ chứng tỏ ta không phải là người tốt đẹp, thông minh như mọi người nghĩ mà chỉ là một con người tầm thường với cảm xúc ghen ghét , đố kỵ, ngu ngốc, ích kỷ hay nhỏ mọn ……

Ví dụ: Người này thật giỏi nhưng ta ghét họ, ghét họ vì họ được trọng dụng, vì họ dễ thương vượt mức quy định…..ta không muốn nhìn thấy họ ngoài đường, nhìn thấy họ trên fb…nhưng rõ ràng ta đang vô lý. Lý trí phân tích cho ta thấy họ có làm gì ta đâu? Ta chỉ đang đố kỵ, tính xấu quá, không được như vậy…..Phải mỉm cười thật thân thiện, phải add friend, phải like, comment bài họ một cách lịch sự…..Không, như vậy bạn đang không tôn trọng cảm xúc của bản thân. Bạn ép bản thân mình làm điều mình không muốn. Nếu bạn làm thế lâu dần bạn sẽ bị mất kết nối với chính mình, bị tổn thương luân xa, bị lệch trục. Không thích thì mình tạm tránh mặt trên thực tế. Lỡ add friend rồi thì không cần phải hủy, unfollow tạm đi. Thế thôi, khi cảm xúc qua bạn sẽ thấy mọi thứ lại trở lại bình thường.

Hãy ngừng phân tích và đánh giá chính mình. Cảm xúc không thể hiện là bản chất con người của bạn. Càng lản tránh, phủ nhận hay đè bẹp thì nó không mất đi, mà cơ bản nó sẽ vẫn mãi ở đó, chỉ càng lúc càng trầm trọng hơn, vì bạn đang vô tình đặt nó vị thế quá quan trọng và đổ dồn năng lượng sang đó. Cảm xúc: nhớ thương, ghen ghét, tức giận……thì nó cũng tương tự như cảm xúc: hạnh phúc, dễ chịu…… Nó xuất hiện rồi nó sẽ ra đi một cách tự nhiên khi nó đến. Việc đơn giản nhất là chập nhận và quan sát. Tự nhủ với bản thân và cố thôi.