Tư tưởng gốc: Đời là bể khổ.

Trước giờ cái mình tin tưởng nhất chỉ là chính bản thân của mình, mà không mong chờ lắm vào sự ban phát, cơ hội hay may mắn. Thế nên, cuộc đời có vẻ như càng chông gai, trắc trở. Năm mình 17 tuổi, bước vào kì thi đại học, thì có vẻ như từ đấy cái vận xui nó đeo bám và vận hành rõ nhất. Ngày trước, mẹ mình hay đi xem bói và bảo với mình là đường học vấn của mình sẽ gặp rất nhiều chông gai, có thể sẽ không học lên được lên cao đâu. Mình phì cười vì cái sự nhảm nhí ấy, với sức học của bản thân: cũng học trường chuyên, lớp chọn. Giả sử xui xẻo rớt đại học, thì chí ít cũng vớt được vào cao đẳng. Chớ làm gì mà gãy ngang xương. Bớt giỡn !

 

Thế mà gãy thiệt, không phải là không thì đậu – điều mà trước giờ mình nghĩ- mà là không có tiền đóng học phí- điều mà không bao giờ nghĩ tới luôn! Do năm đó, ba làm ăn bị phá sản, phải gán nợ hết. Còn giữ lại đựơc căn nhà chui ra vô, với cái xe làm phương tiện kiếm sống, không bị tù tội gì thì cũng mừng hết lớn. Nên mục tiêu trước mắt là phải sống cái đã, phải đi làm kiếm tiền, còn ước mơ vào giảng đường đại học để tính sau vậy.

 

Rồi lăn lộn mấy năm ở công ty, cũng được lên làm quản lý nhóm. Ngày đó, chắc là cô bé nhỏ tuổi nhất công ty làm vị trí ấy. Sếp tin tưởng và cũng động viên bảo: “ Thôi, em làm gì cũng phải có cái bằng thì mọi thứ mới dễ dàng….” Nghĩ cũng đúng, giờ mọi thứ đã ổn định, tiền cũng kiếm ra được rồi. Tới lúc quay lại ước mơ của bản thân. Nhưng đã bỏ học mấy năm rồi, giờ thi lại thì mục tiêu đề ra của bản thân là phải đậu thủ khoa mới chịu. Bản tính háu thắng và hùng hục trước giờ! Thế là ôn luyện và năm đó đậu thủ khoa trường Cao Đẳng Marketing thật!

 




Quào, thế là mọi thứ như mình muốn, việc đứt gãy chỉ là tạm thời thôi, năng lực mình vẫn còn đó. Giờ thì không gì có thể làm gián đoạn việc mình học nữa. Nhưng mọi việc đâu có bao giờ suôn sẻ thế, hí hửng học được 1 năm trời rồi phát bệnh, rồi nhập viện, mổ xẻ…Sau đó, nhận được một tin động trời hơn nữa là “em phải sinh con gấp nếu không sẽ vô sinh”. Mình thật đâu còn nhiều chọn lựa nhỉ, lấy chồng sinh con là điều cấp bách trong lúc đó, giờ chỉ chọn 1 trong 2 phương án tiếp theo:

 

1-   Đi làm, nghỉ học, tự lập kinh tế và nuôi con.

2-   Đi học, nghỉ làm, phụ thuộc kinh tế.

 

Theo cá tính bản thân, chắn chắn mình chọn phương án 1. Thế là niềm đam mê đi học lại gián đoạn lần nữa, lần này thiệt không biết đến khi nào mới có thể tiếp tục. Mọi việc xảy ra đổn dồn vào mình, khiến lúc đó mình rất hận, có suy nghĩ tiêu cực kinh khủng. Cảm thấy cuộc đời này đúng là ĐẦY BỂ KHỔ.

 

Mãi sau này khi theo con đường thiền chữa lành, quán lại các bước ngoặt đã trải qua, bắt đầu mình có cái nhìn thấu suốt hơn. Đúng là mọi thứ xảy ra đều có sắp đặt và không tệ hại như mình từng nghĩ. Nếu ngày đó mọi việc đối với mình thuận lợi, thì giờ này mình đã làm một công việc khác. Nếu ngày đó, bệnh tật không đến với mình, thì với bản tính luôn lao vào công việc hùng hục, chẳng bảo giờ mình dừng lại chịu lắng nghe, quan sát tâm, yêu thương chính bản thân mình.

 

Nhiều khi những thứ chúng ta cố gắng đạt được mà chúng ta thất bại , thật tế nó chẳng liên quan gì đến năng lực của chính bản thân ta, mà do ảnh hưởng rất nhiều từ những thứ khác, những cái mà ngoài tầm xử lý của chính ta như: sức khỏe, kinh tế, hoàn cảnh….Nhưng đúng là, chúng ta không thể lựa chọn được hoàn cảnh, chúng ta chỉ có thể lựa chọn được thái độ sống của chính mình. Việc xảy ra đã xảy ra, có người xem đó là động lực để phát triển bản thân, thì cũng có người không đủ sức vượt qua mà chết dần mòn theo đó, kèm với lối suy nghĩ tiêu cực.

 




Chúng ta không hiểu rằng: khi chúng ta có một tư tưởng tiêu cực, thì chính tư tưởng đó nó sẽ vận vào cuộc đời ta luôn một cách chính xác. Từ đó, lại vô tình khiến ta nghĩ rằng tư tưởng đó là đúng. Mà không hiểu chính tư tưởng đó đã cản trở suy nghĩ, dẫn tới hành động, cảm xúc, hay sức khỏe của chúng ta.

 

Ví như câu chuyện nãy giờ Lan chia sẻ cho các bạn thì Lan từng có tư tưởng: đời là bể khổ. Thì khi mọi việc xảy ra Lan đều liên kết lại và tự thấy đời đúng là bể khổ. Và chính tư tưởng ấy chả giúp Lan giải quyết vấn đề gì khác ngoài việc đắm chìm vào tiếc nuối, bế tắc. Cho tới khi được chữa lành, nhìn lại mọi thứ trước đấy mình thấy nhẹ nhàng, đời không khổ như mình tưởng. Mọi thứ chẳng qua xảy ra để chúng ta trưởng thành và phát triển, thúc đẩy nội lực sâu bên trong.

 

Dĩ nhiên, sự chữa lành đòi hỏi phải đi sâu tận gốc rễ. Đi tới căn nguyên đầu tiên ta hình thành nên tư tưởng này, chính ta mang cái tư tưởng ấy đi đầu thai ở các kiếp sống kế tiếp làm ảnh hưởng đến suy nghĩ, cảm xúc và hành động của chính chúng ta ở kiếp đó.