Một pha ăn vạ

Thỉnh thoảng, mình vẫn hay nghe các bà, các mẹ than rằng : Con, cháu mình nó vô tâm quá, không biết hỏi han, chăm sóc gì hết! Híc, đúng là trời sinh mỗi người mỗi tính, có người hay để ý, có người thì vô tư. Trừ trường hợp đặc biệt, nhưng theo quan điểm cá nhân mình nghĩ thì cái gì muốn hình thành thói quen thì cũng phải đến từ sự học hỏi, trải nghiệm và đặc biệt là có môi trường thường xuyên để vận dụng.

Ví như mỗi khi các mẹ mệt, các mẹ đau ốm nhưng lại sợ con, cháu lo lắng, các mẹ cố tỏ ra mạnh mẽ, ôm hết vô lòng thì con, cháu nó hỏng có biết đâu. Mỗi lần hỏi thăm, các mẹ bảo không sao, ổn hết, tự lo được. Nhiều lần cái con, cháu quen, nghĩ các mẹ tự lo được thật, khi nào các mẹ không lo được thì sẽ nói. Thành ra nhiều cái nó hiện diện trước mắt mà con, cháu nó làm ngơ, lại trở thành vô tâm.

Mình thì ngược lại, ra đường, nơi làm việc mình là người mạnh mẽ, cứng cỏi chứ về nhà với chồng, con tự nhiên cái íu nhớt hà các mẹ. Kiểu như đi chợ xách đồ ăn về cái than nặng quá, xách phụ mẹ với! Hoặc bỗng nhiên, đứng nấu ăn xong cái đau chân thế là:

- Có ai bóp chân cho mẹ không, mẹ sắp vọp bẻ nè.
- Nay trời nóng hình như mẹ sốt 38 độ 😅 đó, sờ trán mẹ xem, chườm khăn cho mẹ nha !
- Mẹ sợ ma lắm, không ngủ 1 mình được đâu, hôm nào ba đi công tác thì đứa nào xuống ngủ cùng mẹ ha !

Chồng hay bảo cỡ mình ra ngoài sống 1 mình chừng 1 ngày là chớt liền. Kệ !

Quay trở lại chuyện mình muốn kể:

Mình bị nóng trong người, bác sĩ đông y cho thuốc uống, cái mình về thỏ thẻ với 3 nhỏ là:

- Mẹ ốm, bác sĩ dặn ngày uống 2 lần thuốc , 1 lần 20 viên nhỏ nhỏ này. Đứa nào rảnh thì mỗi ngày phải lấy thuốc và nước cho mẹ uống, mẹ già rồi hay quên nha.

Sau lần đó, nghe thằng anh hay nhắc nhở con em là:

- Lấy thuốc cho mẹ chưa Mi, không mẹ chết đó !

( Không uống thuốc nhuận trường cái là chớt liền tức khắc nha các mẹ. Nguy hiểm lắm đa !) Nghe buồn cười, mà thiệt ra mát cái bộ lòng ghê gớm.😁

Mọi chuyện nó yên ả trôi qua cho tới 1 ngày đẹp trời. Mình quyết định mua cho chị ba hai bộ đồ mới vì chị ba bảo đồ chị ba ngắn hết rồi. Nay mình sẵn thấy có nên mua mà không mua cho nàng út. Biết thể nào về nàng ta cũng phân bì vì thường mình sẽ mua đều hết. Hôm nay, mình chuẩn bị tư tưởng để đối phó xem thử phản ứng nàng như thế nào. Và mọi chuyện xảy ra nó bất ngờ quá các mẹ. Nó ra ngoài sự dự đoán. Sau khi thấy mẹ đưa quần áo cho chị ba. Nàng út vẻ mặt rất buồn nhưng không gào lên như mọi lần, chỉ lặng lẽ bước ra ngoài. Một lúc sau quay lại với 20 viên thuốc trên tay và ly nước nhỏ nhẹ đáp:

- Thuốc nè, mẹ uống đi. Mẹ thấy không, ở cái nhà này không có ai quan tâm, chăm sóc mẹ như con đâu? Vậy mà mẹ chả có yêu thương gì con. Mẹ uống đi mẹ!

Chời mẹ, em thề em uống thuốc mà em mắc nghẹn ở cổ các mẹ ạ !😌