Bệnh và Hào Quang

Bệnh tật xuất hiện trên cơ thể là tình trạng báo động chắc chắn bạn đang mất cân bằng một kiểu gì đó:



Đầu tiên dễ nhận thấy và dễ chữa lành nhất là bệnh do mất cân bằng về lối sống: ăn uống, sinh hoạt, thói quen…khi bệnh chúng ta chỉ cần uống thuốc, Tây y, Đông y, châm cứu, bấm huyệt, các biện pháp dân gian, thay đổi lại thói quen là ổn.

Thứ hai là những bệnh sinh ra xuất phát từ cảm xúc tiêu cực của con người như nỗi sợ, lo lắng, phiền muộn, ….. và bị dồn nén nhiều năm không được giải toả, chuyển hoá sẽ sinh bệnh. Cảm xúc sẽ điều khiển hành vi của bạn nếu bạn không tỉnh thức. Ví dụ: lúc nào cũng trong trạng thái sợ hãi: ra đường sợ cướp, sợ tai nạn, sợ lừa lọc, về nhà sợ trộm cắp…ảnh hưởng tới gan (chúng ta hay nghe nói người có gan chuột nhắt chẳng hạn ). Hoặc luôn ở trạng thái nóng giận, cáu gắt, bực bội, luôn chực chờ chửi người khác, sừng cồ, đàn áp…sẽ hại thận và gan. Người luôn buồn rầu, phiền muộn, luôn than thân trách phận, luôn tỏ ra khổ sở đủ kiểu thì ảnh hưởng tới phổi, tới hô hấp…Luôn trong trạng thái hận thù, chưa biết đối tượng bạn ghét đó họ cảm thấy như thế nào nhưng bạn là người sẽ mang bệnh về xương và máu. Bạn đang nuôi dưỡng cảm xúc tiêu cực nào, bạn sẽ gây tổn hại đến cơ quan nội tạng của chính bạn trước. Đương nhiên chúng ta trong đời không thể tránh được các cảm xúc không mong muốn vì chúng ta là con người không phải robot, không thể luôn vui vẻ, yêu đời được. Nhưng chỉ cần chúng ta hiểu rằng, các cảm xúc tiêu cực đó sẽ đến, chúng ta đối diện và để nó tự ra đi. Chúng ta không nuôi dưỡng nó ! Không nghĩ đi nghĩ lại về quá khứ, việc chắc chắn chúng ta không quay lại được, không thay đổi được. Không kỳ vọng thay đổi bất kỳ ai, bất kỳ việc gì khác bên ngoài, trừ chính chúng ta.

Thứ ba là bệnh nặng hơn khó chữa hơn, đôi khi phải nhờ thiền hoặc biến cố nào đó mới nhìn ra và chuyển hoá dần được đó là bệnh về tư tưởng. Suy nghĩ sẽ dẫn tới cảm xúc, cảm xúc sẽ dẫn tới hành vi. Nếu bạn có một tư tưởng “đời là bể khổ", bạn cảm thấy mình luôn không may mắn, cuộc sống xung quanh bạn bế tắc, cảm xúc bạn chán nản, hành động bạn than thở. Bạn rất dễ mắc các bệnh về phổi. Nếu bạn có tư tưởng “ đời đầy bất công" bạn luôn có cảm xúc căm ghét mọi thứ từ xã hội, đến môi trường làm việc, đến những người xung quanh. Nhìn đâu đâu bạn cũng chỉ thấy hậm hực,  dù chả ai làm gì bạn. Bạn sẽ dễ mắc những bệnh liên quan tới gan, dạ dày.

Thứ tư là bệnh liên quan tới mất cân bằng năng lượng, quá suy theo hai trạng thái: tăng động hoặc suy nhược. Ví dụ tôi hay chữa các ca ung thư và bản thân tôi cũng từng mắc khối u, điểm chung là tất cả trường hợp bị u đều quá kim: cực đoan đúng sai, phải trái, logic…dẫn tới sự thiếu linh hoạt, trung dung, đồng cảm.  

Cơ thể chúng ta được bao phủ bởi một lớp năng lượng xung quanh gọi là kim thân, nhưng có người màu vàng nhạt, người màu hồng, màu xanh mà chả phải lúc nào cũng rặc một màu vàng kim. Vì thế sự bao bọc có khi định dạng hình trứng, khi hình tròn, khi méo mó…Tất cả điều này đều liên quan tới thể trạng bản thân của mỗi người. Nếu cơ thể bạn khoẻ mạnh, tư tưởng bạn tường minh, vàng kim bạn tròn đều, sáng chói bao phủ cả người. Nếu bạn có vấn đề ở cổ, ở ngực , ở bụng tuy cơ thể bạn chưa phát bệnh nhưng thể năng lượng của bạn chỗ đó đã khuyết, đã tối, đã đen xịt. Thế mới gọi là chữa ở tầng năng lượng trước khi để phát ra thể vật lý là vậy. 

Cây cối, con vật cũng có hào quang bao quanh nó nhất là cây cối. Trường hào quang của cây toả ra giúp chúng ta cảm thấy dễ chịu, chữa lành ít nhiều cho trường năng lượng của mỗi người. Nên dù là ai thì cũng thấy vui vẻ, thư giãn khi được sống gần cây cối, thiên nhiên.

 Năng lượng của những bậc minh triết, không những bao trùm mình họ mà con bao phủ cả đám đông cạnh họ. Vì thế mà khi ở cạnh những người này vd lắng nghe họ thuyết pháp chẳng hạn. Dù bạn không làm gì nhưng cả cơ thể bạn cảm thấy nhẹ nhàng, thoải mái, bình an. Người cảm nhận sâu sắc hơn sẽ cảm giác các trượt trong cơ thể cứ thế tuôn xả ra tự nhiên. Đó là bạn đang được ở trong trường hào quang do những bậc minh triết toát ra. Nhưng sau đó bản thân chúng ta cũng phải tự biết tu tập mà không ỷ lại, dựa dẫm hoàn toàn vào người khác. Không đánh mất cái tôi. Vì hiện tại chân tu thì ít và giả tu thì nhiều, chánh đạo ít tà đạo khắp nơi. Nếu bản thân không tự học, tự nâng cao nhận thức thì sẽ bị người khác dẫn dắt, u mê nhưng lại ngỡ mình thoát tục thì bệnh tật sẽ là con đường nhanh nhất giúp chúng ta tỉnh táo hoặc là kết thúc.